Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Nó vẫn đang phải chứng minh. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Không chung chung như những nhà mị dân.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.