Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Không biết thanh minh thế nào. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Xung quanh chỉ có đổ nát. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.