Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Không gì tự nhiên mất đi. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Thật ra, một ngày của bạn không dài.