Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.
Chuông điện thoại reo. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Chả là hôm qua có chuyện. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.