Ông chỉ khoe sự thành công mênh mông của ông thôi, như vậy là làm cho tôi cảm thấy địa vị thấp kém của tôi, ông biết chưa?). Phải làm ngược lại như vậy mới được. Các ông giám đốc khám Sing Sing không giữ chức lâu bao giờ.
Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng cáo nữa. Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi. Vậy chúng ta cùng xét lại xem sao nhé?".
Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt". Bạn muốn kêu món gì thì kêu, ăn xong rồi, bạn tính tiền lấy, rồi khi ra, đem lại quỹ trả.
quá thế này, quá thế khác. Chúng tôi nói chuyện với nhau. Nghe lời ông khuyên, tôi thí nghiệm "tuần lễ mỉm cười" và ngay sáng hôm sau, khi rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa ma đó đi và quyết chí mỉm cười.
Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng. Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng.
Lão Tử đã nói một câu mà độc giả nay còn nên suy nghiệm: Lần sau lại, tôi không mất công đưa con số và dẫn chứng làm chi. Ông Grammond trả lời: "Tự nhiên.
Mà ông thú với tôi rằng sở dĩ thành một nhà chuyên môn như vậy chỉ nhờ một người đàn bà khuyến khích. Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ thi hành trong một năm. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị.
Phải thường thường ngưng đọc để suy nghĩ những điều mới đọc và tự hỏi: lời khuyên đó, lúc nào có thể áp dụng được và áp dụng ra sao? Như vậy mới là bổ ích. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông. Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau.
Mà hạnh phúc của chúng ta tùy sự êm ấm trong gia đình nhiều hơn sự thành công trong việc làm nhiều lắm. Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình. Trọng ý kiến của người.
Chỉ chờ có bấy nhiêu đó thôi: Vài giọt i-ốt! Thiệt chẳng có chi đáng khoe khoang hết! Cho nên, làm chủ mười hai tòa cung điện lộng lẫy mà Nã Phá Luân đệ tam không có lấy một cái tủ để trốn trong đó cho yên thân được. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn.