Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Màu mận đương độ chín. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Trẻ con hay người lớn. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.