Thôi thì tôi im lặng. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Mình không bao giờ thả. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Nhà văn ngồi lại một mình. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Và còn nhiều lí do khác.
Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Hoặc biết nhưng không rõ. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Cháu nói thế không đúng.