Muốn được tin tưởng một lúc. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Chỉ là ta đang viết. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Giữa hiện thực và huyền ảo. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Bạn có hai giọng chính.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Mấy người này trông nhát lắm. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.