Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh. Nếu muốn học hỏi những điều hay từ người khác thì hãy tham khảo và ứng dụng một phần nhỏ nào đó thôi. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều.
George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Những món quà tặng người yêu thì luôn luôn không có giới hạn và thậm chí còn… bay cao ngoài sức tưởng tượng.
Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Đó là một câu chuyện khác… Một bài nói sâu sắc, mới mẻ không bao giờ gây chán.
Họ hiểu bạn đang nói điều gì, họ thấy sự chân thật, tự nhiên của bạn. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng.
Thế nên tôi tiếp tục nói: Đôi lúc sự hài hước lại cực kỳ cần thiết nữa. Thể thao là một trong những niềm đam mê lớn nhất của Nixon.
Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN. Quyền bình đẳng không phân biệt chủng tộc cũng ngày càng mang giá trị rộng lớn. Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích.
Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng. - Tôi kiểm tra xem đội cứu hỏa và đội cấp cứu Miami phản ứng nhanh ra sao trước một tình huống khẩn cấp. Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp.
Tôi không phải lo gì cả. Nếu cô ấy đáp lại lời bạn thì bạn sẽ có một cuộc nói chuyện thú vị. Chỉ làm những gì bạn thấy thật sự thoải mái.
Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố. Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa.
Lời khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm. Đứng trước hàng ngàn khán giả qua màn ảnh nhỏ, có lẽ ai cũng muốn mình trông bảnh bao xinh đẹp. Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt.