Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Lại còn hăng nữa chứ.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Chỉ là ta đang viết.
Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Lúc đó tôi không có nhà. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.