Thấy mặt mình mát lạnh. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.
Ông Diểu tức giận giương súng. Nó muốn khám phá tôi. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. What I fell what I know never shine through what Ive known
Để tránh những hận thù. Bố xuống đường đi bộ về trước. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.