Không phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là Cửa sổ của tâm hồn. Nhưng chàng trai trẻ trong tôi lúc ấy lại sục sôi một bầu nhiệt huyết và lòng hăng hái. Ví dụ về chính trị và tôn giáo.
Danny là cậu bé từng cùng tôi chơi bóng lúc còn thơ ấu ở Brooklyn. Nhưng cậu con trai ấy là một tay ăn chơi lêu lổng và chẳng có ý muốn học hành gì cả. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George.
Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không? Nghị sĩ Kefauver đã hỏi Stengel có ủng hộ dự luật Quyền miễn tuân theo luật chống độc quyền dành cho liên đoàn bóng chày hay không. Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông.
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn.
Như họ đã từng là những viên ngọc sáng chói ra sao, con cái của họ thành đạt thế nào… Ở tang lễ, bạn không cần quá băn khoăn trăn trở mình nên nói những gì. Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841. Cả Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên những chiến thắng thật sự.
Bởi nói về cha tôi sẽ có vô số chuyện để kể. Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó, không gượng gạo. + Chớ nghĩ rằng bạn đang nói với những bậc giáo sư, tiến sĩ
Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt. Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai. Lúc đó quả thật tôi mừng đến nỗi hai tai cứ ù đi.
Mỗi khi Williams có mặt là phòng xử án sôi động và nóng hẳn lên. Hãy thu hút sự chú ý của họ bằng cách nói đến những vấn đề thuộc lĩnh vực sở trường của bạn. Nói chuyện với vợ của bạn mình mà giả định rằng Nếu tối nay chồng chị đi chơi với ai đó… thì quả là thiếu tế nhị! Giả định kiểu này có thể dẫn đến kết cục thảm hại là bạn sẽ nhận được cái tát trời giáng từ bà vợ, chưa kể sau đó tới lượt ông chồng tính chuyện phải quấy với bạn nữa.
Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai…
Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Từ ngữ, điệu bộ, cách nói… tất cả đều do bạn sáng tạo.