Tôi để mẹ dắt tôi đi. Cái thùng rác lở loét hơn. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Dùng cứt thì không hay lắm. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Vậy ra là tại những lần như thế này. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Tối, bạn đèo bác vào viện. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt.
Đúng là chuyện thường. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.