Không lại phản tự nhiên quá. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Rồi lao đầu vào sáng tác. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Lại nói chuyện đi đá bóng.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.