Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.
Chúng là những kiệt tác. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Tôi nhất quyết không đi.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Không có chim non ở trong. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Chỉ có con mèo không ngược.