Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Vẫn chứng nào tật nấy.
Chưa có gì để không thích. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Lát sau, thằng em đi vào. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Bạn chưa làm được gì cho họ. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.
Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.