Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Nhưng chờ đến bao giờ. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Với đời người, ngắn lắm.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Họ kinh doanh khách sạn.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.
Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Cuối mùa lại ra đợt mới. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm