Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Ôi, thói quen của con người.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Lát sau tôi lẻn xuống. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Đừng lỡ nhiều là được.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.