Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Nói chung là tốn thời giờ.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Hoặc có nhưng không nhiều. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Sao lại xé sách hở con.
Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Mân mê hoài cuốn anbum.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Có điều, em chã thích. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Nhưng như thế là em còn muốn. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.