Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Đừng làm mọi người buồn lo. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Nó cùng tham gia giải với bạn. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.