Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Khoảng cách vô hình. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Ôi! Những tiếng còi xe. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Tôi từ giã mái trường cấp III.