Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Rồi bảo cảm ơn ta đi. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Thà tát mình còn hơn. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.