Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Họ nào có tội tình gì.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Tôi muốn gặp ông cụ.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Tôi nhất quyết không đi.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.