Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Và thế là đời sống lãng phí. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.
Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Sao lại xé sách hở con. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.