Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Tôi cũng tưởng mình đùa. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Tôi rất hay chảy nước mắt. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Ôi, thói quen của con người.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.