Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Chính nó làm bạn đau không ít. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Bị điểm kém chẳng hạn. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.