Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Nhưng bác ta không tin.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Thằng em ngồi bên phải tôi.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Và chưa thấy phải thay đổi. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.