Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.
Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Sợ không trả được? Không phải. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Có người ngửa mặt trông trời. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Với họ, viết không có tị ti nào là học.