Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Có lẽ mình nên im lặng.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Con mèo quanh quẩn bên nách. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Tôi yêu và thương bác tôi.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Con không nói thì làm sao mẹ biết.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Hoặc lúc phấn khích. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.