Tôi không điên khùng đến mức cứ thường xuyên khẳng định những điều chưa có thực, bởi vì khi đó giọng nói thầm trong đầu chúng ta sẽ đáp lại bằng câu: “Điều đó không thật, điều đó là bịa”. Và câu hỏi của tôi dành cho bạn cũng giống y như vậy: “Tôi không biết. Người nghèo đứng thấp hơn những vấn đề của họ.
Sự khác biệt giữa lời tuyên bố với lời khẳng định là không lớn, nhưng theo tôi là rất mạnh. Hãy đánh giá sản phẩm hay dịch vụ bạn đang chào bán (hoặc bạn có kế hoạch chào bán) theo thang điểm từ thấp (1 điểm) đến cao (10 điểm) dựa trên mức độ tin tưởng của bạn về giá trị của nó. Tôi cũng chiêm nghiệm về điều đó hầu như mỗi ngày, nhưng tôi chưa bao giờ ngồi mường tượng ra cảnh hàng đống tiền rơi xuống quanh tôi.
Ông trả lời: “Tôi nghĩ rằng người giàu luôn giữ đúng lời hứa, và giờ là lúc tôi thực hiện lời hứa vào chơi bài với cha cậu. Ông ta còn bảo tôi gửi cho ông bản kê khai tài chính để ông xem và tư vấn cho tôi cách quản lý tiền bạc. Xong chưa? Nhắc lại theo tôi nào.
Bạn có thể hình dung là tâm trạng cha tôi không vui vẻ gì trong những khoảng thời gian đó, cũng không còn thái độ hào phóng như ông vốn thế. Chú trọng vào các cơ hội và đó sẽ là thứ mà bạn tìm thấy. “Tôi quan sát những ý nghĩ của mình và chỉ làm theo những gì tăng cường sức mạnh cho tôi.
nhặt và để dành quả khô nhiều như mọi năm để chuẩn bị cho mùa đông nữa, vì tôi không xứng đáng làm vậy”? Chắc chắn là không! Con vật chỉ biết hành xử theo bản năng này sẽ không bao giờ làm điều đó. Một lần nữa, bạn đừng quên rằng những cảm nhận trong quá khứ không nhất thiết phải đồng nghĩa với thực tế trong cuộc sống hiện tại và cả tương lai. Họ nhanh chóng “hiện thực hóa” quyết định đó bằng những khoản chi tiêu thật lớn, tiến hành vài vụ đầu tư sai lầm hay tiêu pha vô độ, hoặc họ phá hoại thành quả của mình theo một cách nào đó đại loại như vậy.
Nếu mục tiêu của bạn là trở thành triệu phú hay hơn thế, bạn phải chú tâm vào việc xây dựng tổng tài sản của mình dựa trên nhiều yếu tố, chứ không chỉ thu nhập từ việc làm của bạn, như chúng ta vừa thảo luận ở trên. Người nghèo nhìn đồng đô-la và chỉ “thấy” một đô-la – thứ có thể dùng để trao đổi lấy một thứ gì đó họ muốn trong thời điểm hiện tại. Họ tin như thế chỉ vì họ chưa bao giờ đến cái đích đó.
Bạn thậm chí không phải nghĩ về điều đó. Bà mẹ đáp: “Bà ngoại các con vẫn làm như vậy”. Ngược lại, nếu bạn chỉ biết tiêu xài và tiêu xài, thì không những bạn không bao giờ giàu lên được, mà phần trách nhiệm trong con người bạn rốt cuộc cũng sẽ tạo ra các tình huống làm bạn thậm chí không thể tận hưởng những thứ mà bạn chi tiền để có được, và đôi lúc bạn sẽ còn mang nặng mặc cảm tội lỗi.
Song những quy luật bên trong cũng giữ vai trò quan trọng không kém. Chúng ta tạm dừng ở đây. Để thể hiện điều này, chúng ta có thể bổ sung “Quá trình Hiển hiện” trên như sau:
Người giàu luôn kiếm tiền trên mồ hôi nước mắt của người nghèo. Thực tập triết lý của người Huna: “Hãy chúc phúc cho những gì bạn muốn có”. Với những người bị nỗi sợ hãi chi phối, họ bị thôi thúc phải thành công về mặt tài chính chỉ để chứng tỏ với xã hội rằng mình “dư dả”.
Kể cả nếu chúng tôi không thể tìm được người như vậy, T. Có lẽ bạn cũng tự nhận ra. Đáng tiếc là người nghèo và nhiều người thuộc giới trung lưu chỉ chú trọng vào thu nhập từ việc làm mà xem nhẹ các yếu tố còn lại.