Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Tôi biết là tôi rất khỏe. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Lúc đó tôi không có nhà.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Con người luôn biết sáng tạo. Xã hội loài người thì phải như thế. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Hạn chế ra ngoài nữa. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Và cũng thật dễ hiểu. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.