Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Cái bút này vỏ kín như bưng. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Hy vọng có thể hâm nóng lại. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Chỉ là ta đang viết. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Bác không rõ cháu đi đâu. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.