Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Tôi không có nghị lực. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra.
Chắc mẹ không đi được một mình. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.
Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.