Người ta nói nhiều về sự quan trọng của thể dục, nhưng chúng ta còn cần luyện tinh thần hơn. Ông là con một nhà cực nghèo. Tất thì tôi trao cả vấn đề đó cho Chúa và cầu Ngài giải quyết giùm.
Cô nghĩ ra cách đua với cô mỗi ngày. Nếu Abraham Lincoln sinh vào một gia đình quý phái, được vào học tại Đại học đường Harvard, được hưởng một lạc thú gia đình hoàn toàn, có lẽ ông đã chẳng thốt ra những lợi nhiệt thành, tự đáy lòng, khi ông tái cử Tổng Thống Hoa Kỳ: "Tôi sẽ cố không xử ác với bất cứ ai và sẽ đại lượng, bác ái với mọi người". Đã kinh nghiệm nhiều lần, tôi thấy rằng sự quyết định là một điều rất quan trọng.
Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui. Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo. Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ.
Ông nói rằng nếu ta cho gân mắt nghỉ ngơi hoàn toàn, ta quên được hết ưu phiền đau đớn! Sở dĩ mắt quan trọng như vậy là vì một phần tư năng lực tinh thần của ta tiêu vào cặp mắt trong khi ta ngó. Nếu lại thăm 5 vị kiến trúc sư mà vị nào cũng bận quá không tiếp bạn được (rất ít khi như vậy) thì lại thăm 5 vị khác. Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước.
Khổng Tử dạy rằng: "Bị mất cắp, bị vu oan chẳng phải là điều quan trọng, nếu ta bỏ không nghĩ đến nữa". Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi. Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay.
Mỗi năm có hàng ngàn người phần đông là thất nghiệp - đi mời khách bảo hiểm nhân mạng. Chưa có trại nào bị gió tung lên trời, thì theo luật trung bình, đêm nay cũng không sao hết; mà nếu rủi trại mình có thổi tung đi nữa thì qua trại khác chứ có gì đâu. Nhưng tôi bỏ ý định quyên sinh anh đi, quyết định lại Floride, hy vông sẽ nhờ đổi gió mà hết bệnh.
Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy". Một ngày kia, một thiếu phụ gởi ông bức thư trong đó tặng ông những danh từ "dối trá, phản bội, khốn nạn". Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Tin tức bay khắp thế giới. Hắn nói hắn có đủ tài liệu, bằng cớ về hành động bất lương của bọn tài xế của tôi và nếu tôi không chịu đút lót hắn sẽ tư những tài liệu đó sang Biện lý cuộc. Ta khỏi phải chỉ cho ông nữa.
Vợ mới sinh con thứ nhì. Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình. Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị.
Phương pháp của họ không tin được. Thỉnh thoảng ngừng lại để suy nghĩ. Nhưng trước kia nào tôi có suy nghĩ gì đâu, tôi chỉ lo lắng thôi.