Bj Teens

Thanh niên dẫn bà xã đi khám vô sinh và cái kết

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.

    Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.

    Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.

    Sau đây là một số dữ kiện. Lát sau, thằng em đi vào. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.

    Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.

    Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.

    Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.

    Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.

    Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Làm gì có lí do gì mà khóc.

    Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap