Để tránh những rắc rối và cũng để cho dễ phân biệt, mọi người trong gia đình thường gọi hai anh em là Jones và James. Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Mọi chuyện rối lên như tơ vò! Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà.
Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói:
Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết. - Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
Nếu công việc cứ trôi chảy thế này thì anh sẽ mau chóng được khen ngợi, thậm chí có thể là được thăng tiến nữa. Làm thế nào điều này có thể xảy ra nhỉ? Anh đã hết sức cẩn trọng cơ mà. Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới.
- Anh chỉ vào tấm bảng. Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể phạm vi thẩm quyền cho người thực hiện. Trước đây, anh có thói quen khui một chai bia và ngồi vào ghế bành rồi nhắm mắt lại.
- Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi. Nhìn lại, James thấy ngày làm việc của mình giờ trở nên ngắn hơn, và anh thích được quay trở lại văn phòng vào mỗi sáng. Anh bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước tòa và bản thân anh không thích tình cảnh này chút nào.
Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà? Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau.
James vẫn còn nhớ nét mặt tỏa sáng vì tự hào của Jessica khi cô ấy bước vào văn phòng anh để báo cáo công việc. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Nhưng giờ đây, chính anh cũng đang xem xét lại triết lý cổ điển đó.
Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không? Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Khi chỉ còn lại một mình, James cảm thấy thật sự bối rối.