Một giọt rơi xuống sách. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Theo một cách của riêng em. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Nó cũng không thích tôi lắm. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.
Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.