Tự do hay không là ở mình. Q của lí trí không tự an ủi được. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Có ai mất xe lại thế không. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Này, lấy cho chú mấy chai bia. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Chúng tôi đã chết rồi.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Hôm nay đi đâu? Không biết.