Nhưng nay, tội nằm dài trên ghế mà chủ toạ các cuộc hội họp này . Xin bạn cho tôi nhắc lại câu đó: "Nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi". Vậy còn ưu tư nỗi gì nữa?".
Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay. 141 Mỹ kim, mà con số ấy chính là lợi tức của ông vậy. Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế mà không ai hay.
Nó làm cho họ già đi, tính tình hoá chua cay. Nếu ta nghĩ tới đau ốm thì ta sẽ đau ốm, nghĩ đến điều thất bại thì chắc chắn sẽ thất bại. Ta làm ăn đã 19 năm nay.
Mười lăm giờ đó, chao ôi! Lâu bằng 15 triệu năm. Hết sức làm lụng mà vẫn không trả nỗi tiền lời, nên nhà ngân hàng làm nhục, chủi rủa và hăm đuổi ba tôi đi. Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết.
Ông Henry Ford cũng nghĩ tương tự: "Khi tôi không điều khiển được biến cố thì mặc cho biến cố nó tự điều khiển lấy". Kettering, nhà giám đốc thiên tài của phòng nghiên cứu hảng General Motors, tặng trường Antioch mỗi năm 30. Bác sĩ Rose Hilferding, cố vấn y khoa của lớp học này, cho rằng một trong những phương pháp để giảm bớt những ưu tư là và lo sợ là "tỏ bày và thảo luận thẳng về những mối ưu tư đó với người mình tín nhiệm.
Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao.
Tổng thống Lincoln và Tổng thống Washington đều phải vay tiền để đi tới Bạch cung, khi mới được bầu làm Tổng thống. Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng. Chúng ta chỉ chắc chắn một điều là ta đang sống trong hiện tại.
Các nhà báo ở đô thị lớn đổ xô về Vermont. Evens được hưởng cái thú thành công như vậy, nếu ông không biết đường diệt ưu tư, nếu ông đã không học được cách chia đời sống ra từng ngày một, ngày nầy cách biệt hẳn với ngày khác. Khổng Tử nói: "Một người giận luôn luôn đầy những chất độc" [23].
Ông rán nâng cao tinh thần họ, và sắp bị mổ mắt, ông biết trước sẽ đau đớn lắm, nhưng ông rán nhớ rằng ông hãy còn sung sướng nhiều. Và tôi đã chết điếng thật, nếu không có sẵm một phương pháp nhất định để giải quyết những nỗi khó khăn. Ông Charles Schwab cũng nói với tôi đại loại như vậy.
Như nhạc phụ tôi, ông Henry Price chẳng hạn, ông rán sống theo đạo: "kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" [25] và không thể có một hành động ti tiểu, ích kỷ hoặc bất lương được. Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney. Về sau, ba tôi kể rằng bữa ấy người không tự trầm là nhờ má tôi quyết tín rằng nếu ta kính Chúa và tuân lời Chúa dạy, thì mọi sự sẽ được như ý hết.