Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Cái thùng rác lở loét hơn.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Lần sau không thế nữa nhé.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.