Khi anh ta sắp rời đi, anh ta nói là đã để quên điện thoại di động ở nhà và xin gọi nhờ một cuộc điện thoại ngắn nội hạt. Trên thực tế, tất cả những người văn minh đều muốn đề cập đến những lý do vu vơ, gần như là khách sáo với người nhận trong câu mở đầu của họ, chẳng hạn như Hy vọng bạn có những ngày cuối tuần tốt đẹp. Khi tôi cầm chặt những tấm bưu thiếp đầy ác ý của họ trong chiếc găng tay Gore-Tex, tôi nhẫn tâm nghĩ, Chắc chắn, nếu bạn thực sự nghĩ về mình, thì đã gọi điện nói xin chào.
Một người sống trên tấm trần kính[1] nơi chỉ dành cho những người thành đạt. Khi tôi mời anh ấy, tôi đã cảnh báo có lẽ anh ấy không biết ai ở đó đâu. Họ bước ra một chỗ và nói nhỏ với nhau trong vài giây.
Câu trả lời: Geoffrey, Asuka và Connor đều dùng những từ chỉ sự mong muốn thời quá khứ làm cho chúng nghe có vẻ rụt rè hơn khi đưa ra đề nghị của họ. Nhưng chú không bao giờ sủa một tiếng. Nhưng tôi không nhận xét về việc đó.
Đó là khi cô hiểu câu chuyện thực sự. Bà chụp khi nào vậy? Ối trời! Đó là một cú đấm móc đau dớn. (Chứ không cần phải nhấn mạnh, BÀ có khỏe không?)
Một lần nữa, tiếng cười của Walter vang vọng cả phòng họp, và số người còn lại của nhóm cũng cười theo. Nora, cháu gái bé bỏng mới sinh của bạn như thế nào rồi? Hãy dành nhiều thời gian với cháu nhé? Darn, anh phải quay lại ngay và nói chuyện một chút chứ.
Bạn đành nhẫn nhục chịu đựng. Chấp nhận với niềm vui sướng. Có phải Geoffrey quá rụt rè khi đề nghị Jenna đến bữa tiệc đến nỗi anh ấy có vẻ không còn quan tâm nữa?
Người ta không tán thành những loại gen cụ thể làm cho đàn ông cảm thấy bất ổn khi ngồi quay lưng về phía cửa. Mở cửa ra, tôi khen anh ta hoặc theo tôi nghĩ là như vậy bằng cách nói, Trông anh không có vẻ sợ hãi. Hoặc cách khác, nếu các bạn thực sự muốn ghi tên họ của các bạn, tôi cũng bỏ qua.
Và không phải chỉ vì lọ hoa, mà vì cô ấy đã làm cho tôi choáng váng. Họ đã tìm được nhân viên giải quyết khiếu nại. Người đàn ông thứ hai, bởi vì anh ta có thái độ bạn nợ tôi, đã kích động tôi phải thanh toán hết cho anh ta.
Vì sợ rằng căn bệnh khớp phát ra ở cổ tay run lẩy bẩy, tôi nghỉ một chút để vào hộp thư điện tử. Kaylie, bạn đã bao giờ phát hiện ra danh tính của người thầm say mê bạn và đã gửi cho bạn gói kẹo chưa? Các nha sỹ đã nói gì? Tôi biết những gì bạn đang nói chỉ là vớ vẩn.
Một câu nói tạm biệt sinh động giống như nụ hôn nồng ấm vào cuối đêm. Nhưng nếu tôi không có bất kỳ buổi tụ họp nào để mặc thử bộ quần áo mới thì sao? Tôi sẽ cảm thấy lúng túng khi phải đẩy giỏ hàng trong bộ quần áo hoặc đi đôi giầy cao gót mới. Nhưng họ sẽ cảm thấy vui mừng trước hành động của bạn.