Có người ngửa mặt trông trời. Không phải điệu cười chua chát. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Cô gái bảo: Vô duyên. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Phải hết sức giữ gìn. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Tôi lại dẫn ông anh đi. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Rất rối rắm và hoang mang. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.