Lệnh trên bắt tôi coi việc vận tải những chất nổ. Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên. Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A.
Bà không chịu nổi nữa. Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld. Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa.
Bà bắt đầu làm ăn với vài đồng bạc vốn và một cái lò. Trong nhà thờ không có ai hết, trừ người đánh đờn. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má".
Bác sĩ nói "Trong khi ông kể bệnh, nhà thương kêu điện thoại gọi tôi. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ".
Có thể rằng ta chẳng đủ nghị lực để đàn áp những thói thường của con người, để có thể yêu kẻ thù của ta. Lời khuyên đó không phải riêng của bác sĩ Richard C. Không phải tôi thích nghe họ đâu.
Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi. Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú. 400 bức thư và kiếm sách cùng máy thâu thanh tặng cho hàng ngàn người tàn tật để họ được vui vẻ.
Một trái bom rớt gần nhà tôi làm tôi bắn ra khỏi giường. Đã có Ngài lo rồi thì mọi sự hoàn thiện hết. Làm việc ở tiệm 12 đến 14 giờ một ngày, nhưng không thấy mệt, vì không phải làm việc mà là tiêu khiển.
Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần. Lăn người từ chân tường này đến chân tương kia càng hay. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông.
Howard đã có một quyết định làm thay đổi hẳn đời anh. Ông Kingman được lựa vào số huấn luyện vuên ấy. Tuy nhiên tác giả đã nhồi vào óc ta một cách tuyệt khéo, nhờ lời văn có duyên của ông.
Một lần, trong trận Nam Bắc chiến tranh, khi nghe bạn thân tố áo những kẻ thù cay độc nhất cảu mình, ông nói: "Các anh còn giận dai hơn tôi nữa. Duyên do? Là tại ông ưu phiền. Từ đó tôi thấy chỉ sống từng ngày một thì đời sống không khó khăn gì cả.