Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Cái giấc mơ của mình không mất. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Chả muốn viết tí nào. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Khi mà đã lớn đầu cả rồi.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Cũng là để thăm dò phản ứng.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Tất cả đều không sâu đậm. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Tất cả mãi mãi là tất cả. Giấc mơ cũ rồi mà.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.