Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Sáng nay chép bài một tí.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Q của lí trí không tự an ủi được.
Có lẽ là phim hình sự. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.