Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Xã hội loài người thì phải như thế. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Và một số lí do khác… Người bảo người là ác.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Với đời người, ngắn lắm. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Bác không rõ cháu đi đâu. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Cần quái gì sự thật và lí do. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Có phải tôi nói đâu. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.