Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Đi đâu cũng vất vả. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Cái giấc mơ của mình không mất. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Và cũng thật dễ hiểu. Hoặc: Môn này không phải học. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.