Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Không gì tự nhiên sinh ra.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Nhà văn nhắm mắt lại. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Bạn có hai giọng chính. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Có gì để thanh minh. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.