Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Làm một bài thơ dở để được khen. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.