Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Sáng nay chép bài một tí.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Tôi đi bộ cũng được.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Chưa có gì để không thích.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Hoặc: Môn này không phải học. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.